Mùa đông năm 1965, hai đoàn Văn công Nghệ An & Hà Tĩnh ra Hà Nội dự liên hoan Ca Múa Nhạc chống Mỹ cứu nước “Tiếng hát át tiếng bom”. Nhân dịp này, văn phòng Phủ Chủ Tịch mời một số diễn viên hai đoàn tới thăm Bác & hát cho Bác nghe những giai điệu quê hương.
Mùa đông năm 1965, hai đoàn Văn công Nghệ An & Hà Tĩnh ra Hà Nội dự liên hoan Ca Múa Nhạc chống Mỹ cứu nước “Tiếng hát át tiếng bom”. Nhân dịp này, văn phòng Phủ Chủ Tịch mời một số diễn viên hai đoàn tới thăm Bác & hát cho Bác nghe những giai điệu quê hương.
Khi chiếc xe U- Oát chở các nghệ sĩ diễn viên: Song Thao, Thanh Xuân, Xuân Năm, Bích Hoà, Minh Hoà tới phòng khách Phủ Chủ Tịch, một chú cán bộ văn phòng đến hỏi:
– Hôm nay các cô đến thăm Bác có mang hoa để tặng Bác không?
Lúc đó các chúng tôi mới ngớ người ra, vì chẳng ai nghĩ tới việc mang hoa tặng Bác cả. Một cô bảo:
– Hay là bây giờ bọn em ra phố mua hoa vậy!
– Thôi ! không kịp đâu ! Để tôi lo cho các cô ! Nói xong anh ta ra vườn quanh Phủ hái hai bó hoa thật đẹp rồi mang vào bảo:
– Hoa của các cô đây!
Chúng tôi đặt hoa lên bàn nhỏ ở góc phòng, rồi mấy chị em phân công nhau người thì đứng ở cửa chính, người thì đứng ở cửa nách để đón Bác. Một lát sau, chung tôi thấy Bác & Thủ Tướng Phạm Văn Đồng cùng đi tới vào cửa chính, tất cả cuống cuồng reo lên mừng rỡ , rồi chạy lại ôm chầm lấy Bác & Thủ Tướng. Bác & Thủ Tướng âu yếm hôn lên trán từng cháu, rồi ân tình hỏi han về đời sống & cách thức hoạt động biểu diễn thời chiến như thế nào? Xong rồi Bác bảo:
– Bây giờ có bài gì hay các cháu hát cho Bác & chú Phạm Thủ Tướng đây nghe nào?
Theo sự chuẩn bị từ trước, chúng tôi lần lượt hát cho Bác & Thủ Tướng nghe những câu hát quê hương…
Khi Xuân Năm hát bài “Thần sấm ngã”, hát đến câu: ”tróôc thì nậy hơn đuôi”…Bác bảo Xuân Năm dừng lại để Bác “dịch” cho Thủ Tướng hiểu: “tróôc là đầu, nậy là lớn – đầu lớn hơn đuôi”. Bác & Thủ Tướng cười rất thoải mái.
Xuân Năm lại tiếp tục hát, đến câu: “Thằng phi công lỏng khỏng, vứt cả áo lẫn miều” … Bác lại bảo dừng lại & hỏi:
– Này! miều có phải là mũ không? –
– Dạ thưa Bác! đúng ạ! Bích Hoà trả lời. Bác & Thủ Tướng lại cười… Nghe xong thần sấm ngã, Bác lại hỏi:
– Có cháu nào biết hát Phường vải không?
– Dạ thưa Bác! Cháu xin hát vài câu ạ! Xuân Năm liền hát:
Thương nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngụ lục sông cũng lội, thất bát đèo cũng qua.
– Cháu hát rất hay, nhưng còn thiếu một từ, ngày xưa Bác nghe bà con người ta hát là : Thương nhau tam tứ núi cũng trèo
Ngụ lục sông cũng lội, thất bát cửu đèo cũng qua.
Nghĩa là “ Thương nhau ba bốn núi cũng trèo, năm sáu sông cũng lội, bảy tám chín đèo cũng qua” . Cháu hát lại xem nào?
Xuân Năm hát lại câu ví phường vải ấy. Bác & Thủ Tướng nghe gật đầu thích thú…
Nghe hát xong, Bác & Thủ Tướng lấy kẹo thưởng cho các cháu và không quên dặn lấy phần về cho những người ở nhà. Khi ấy, chợt ngước lên bàn , chúng tôi mới sực nhớ đến hoa , vì quá mải mê mà quên tặng hai Bác, chị em liền chạy đến mang hoa vội vàng tặng Bác & Thủ Tướng. Bác nhìn hoa nực cười bảo:
– Hoa này giống như hoa Bác trồng trong vườn thì phải!
Thủ Tướng cũng bật cười, chúng tôi thì ngơ ngác, không hiểu sao mà Bác lại biết đây là hoa trong vườn Bác. Lúc đầu dự định Bác chỉ tiếp khoảng 30 phút, nhưng do Bác cháu quá say sưa nên kéo dài đến một tiếng. Chia tay Bác mà lòng chúng tôi cứ rạo rực bồi hồi & lưu luyến mãi…
ThanhLưu